Tình yêu trong đời
Tháng năm thơ bé bên mối tình học trò ngây ngô, khờ khạo ngày nào… đến nay trãi bao năm tưởng chừng đã ngủ vùi bên trong ký ức tuổi thơ … Rồi một ngày gặp lại … khuôn mặt đó, mái tóc đó, giọng nói đó … là cả một khung trời mơ mộng dấu yêu mà trái tim mới lớn ngày nào không thể đẩy lùi trong ký ức. Thế là những rung động thầm kín từ trong sâu thẳm chợt bùng lên … Vì sao ư? Vì con tim và lý lẽ của nó không thể nào định đoạt trước được … Vì sao những kỷ niệm trẻ con thời cắp sách đến trường kia lại là những dấu yêu sâu đậm đến ngày sau? Làm sao có thể trả lời được … Đó có phải là tình yêu?
Có đôi khi mình tự hỏi… thật có một người đang hiện hữu trên cõi đời này chỉ vì mình? Một người đang ở nơi nào đó… mong đợi mình… cũng như mình đang ở nơi này ngẩn ngơ… chờ đợi… một người nào đó? Và người đó có thật đang chờ một người không ai khác ngoài mình? Người đó thật chỉ yêu mình, một mình mình thôi trong muôn ngàn vạn người khác…???
Mình luôn ngóng trông một điều gì… dường như của huyền thoại… của … mông lung lắm… Một người của riêng mình mà thôi… Trong chiêm bao… mình thấy người ấy đến gần.. thì thầm bên tai mình những tình cảm chân thật… những lời hứa như những truyền thuyết ngàn xưa… mình mĩm cuòi… thấy lòng ấm cúng… hạnh phúc đến thật gần khi bên người ấy… Rồi… liệu có một ngày… người ấy thật sự đến bên mình… bên giấc mơ… bằng một tình yêu … âm ỉ cháy….?!?
Cũng như đâu ai biết được bao giờ rừng thôi thay lá và bao giờ mưa sẽ ngừng rơi vào những buổi chiều ngày hạ … Tình yêu là điều gì có thể nhìn thấy? Hay tình yêu là những đống lá mùa thu mang đầy kỷ niệm, góp lại vào nhau? Trong cuộc sống này, người ta yêu vì kỷ niệm và hoài cảm ban đầu hay vì cuộc sống đem đến một nơi dừng chân đúng thời gian và địa điểm, khi họ đã mõi mệt với những bon chen, tranh đấu ngày thường, chỉ muốn tìm một nơi tinh thần có thể an nhàn? Ta yêu vì lý tưởng, vì trí óc – khi người đó có thể mang đến cho ta những gì ta mong muốn? Hay ta yêu vì biễt rằng ta không thể sống thiếu người đó? Có bao người trong thế gian này thật sự can đảm để yêu và được yêu khi con đuờng trước mắt là chông gai, là gian khổ, là những gì ta không thể nhìn thấy được? Có mấy ai còn tìm thấy được tình yêu tinh khôi, không toan tính? Có phải vì thế giới càng tinh tường, xã hội càng văn minh, con người càng đòi hỏi nhiều hơn thì tình yêu càng trở thành điều… hiển nhiên và … thuận tiện? Ta tìm đến với nhau vì ta có thể? Và gạt đi con đường khó khăn để tìm đến một tình yêu thật sự? Vì ta suy nghĩ và đắn đo, lo sợ rằng con đường này có lý lẽ và mang cho ta nhiều thành quả hơn con đuờng kia?
Tình yêu như thế chỉ là sự trao đổi cảm xúc. Trong khi một tình yêu đích thực phải chứa đựng tình thương, phải có thái độ muốn hiến tặng và chia sẻ để nâng đỡ cuộc đời nhau. Có thể ta đã từng lầm tưởng tình yêu là cung bậc cao hơn tình thương. Hóa ra, tình yêu nghiêng về phía hưởng thụ, còn tình thương nghiêng về phía trách nhiệm. Liên hệ trong tình cảm lứa đôi, nếu tình yêu lấn át đi tình thương thì tình cảm như lửa rơm “bạo phát bạo tàn”, còn nếu tình thương lấn át được tình yêu thì tình cảm ấy như lửa than “âm ỉ mãi cháy”. Dù khởi điểm của ta là vì tiếng sét ái tình, nhưng nếu ta biết nhận diện và buông bỏ bớt những đòi hỏi không cần thiết, để quan tâm đến cuộc đời của người mình thương, để ta thấu hiểu những khó khăn hay ước mơ của họ mà giúp đỡ, ta sẽ có được một tình yêu chân thật.
Có phải rằng khi con người càng trở nên thông minh, mưu tính thì tình yêu cũng dần mất đi cái ngây ngô, khờ dại của nó? Ta suy tính thiệt hơn trong tình yêu, ta tính trước dọn sau để quên rồi cái gọi là… yêu trong dại khờ… Ta vội vã yêu vì nó tiện lợi và dễ dàng, rồi cũng vội vã không kém ra đi khi tình yêu đó không còn là thứ ta cần thiết và đã trở thành thứ không còn thích hợp với cuộc sống hiện tại mà ta đang có??
Không biết rồi … tình yêu bây giờ có còn vẹn nguyên như cái thưở ban xơ chưa biết gì? …. Ta tự hỏi lòng, hay hỏi thiên hạ trong cõi nhân gian đầy biến động này?…
11.300000
106.100000
Read Full Post »